Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

Chia tay để bình yên

Cuộc tình mong manh giờ đây đã khép
Giữa hai ta chỉ có thế thôi anh
Dòng thời gian sẽ bôi xóa thật nhanh
Cuốn mỗi người vào vòng xoáy mới.

Trên nẻo đường xuôi ngược đang dần tới
Biết đâu ta gặp được nửa đời của nhau
Chuyện của mình toàn cay đắng, thương đau
Cố gắng hoài mà không thể bước tiếp.

Đành thế anh nhé, đừng nên tưởng tiếc
Khi biết ngày sau chẳng có tương lai
Thà bây giờ mình chia ra làm hai
Ngày mai này còn chào nhau như bạn.

Bình rượu dấu yêu từ lâu nứt rạn
Nên hương nồng cũng đã sớm bay đi
Anh đừng buồn và lưu luyến làm chi
Khi mình không vượt qua nổi rào cản.

Đành gom tình cho vào góc dĩ vãng
Gởi theo mây ngàn cùng gió phiêu du
Chuyện đôi ta như lá úa cuối thu
Chẳng vẹn nguyên dù mình cố níu kéo.

Chia tay nhau tìm về với bình yên
Để còn giữ trong tim hình ảnh đẹp.

lay gi trach em

Lấy gì để trách em
Anh lấy cớ gì để trách em đây?
Khi đường tình em là kẻ thua cuộc
Dù chẳng muốn nhưng đành phải bắt buộc
Nhường bước cho một người đến sau em.

Song Nhi
(Tôi làm thơ)

Đâu có chuyện lạ giữa bầu trời đêm
Hiện diện cùng lúc hai vầng trăng sáng
Cũng như lòng chất chứa nhiều chán ngán
Tình cạn khô làm sao nói thiết tha.

Anh trách em nông nổi buông tay ra
Không cố gắng níu giữ tình yêu ấy
Nhưng anh ơi, tình vốn tựa trang giấy
Tẩy xóa hoài, màu trắng sẽ lấm lem.



Lỗi tại ai khi cuộc tình có thêm
Một bóng dáng thướt tha thường ẩn hiện
Xin đừng giải thích những lời ngụy biện
"Anh và người vốn chỉ bạn bè thôi".

Còn gì nữa đâu khi mình chia đôi
Lỗi tại em, tại anh hay số phận?
Em biết anh đã có rất nhiều bận
Phân vân nên chọn ai giữa hai người.

Lần sau cuối xin nở một nụ cười
Đừng nói thêm, lời dư thừa vô nghĩa
Khi anh yêu bằng trái tim chia nửa
Thì lấy cớ gì để trách em đây?

soi toc me

Mẹ già tóc trắng phơ phơ, con nhổ từ bé đến giờ chưa xong...
Sợi nào ngày tháng long đong
Mưa dầm gió bấc, bão giông sợi nào.

Mẹ ơi đếm hết làm sao
Tháng ngày khó nhọc, mẹ nào kể công
Biển nhường lòng mẹ mênh mông
Sợi nào vất vả, thương chồng chăm con.

Một đời lòng dạ sắt son
Một thời da trắng, dáng thon tóc dài
Giờ đây nhuộm bạc sương mai
Nợ nần một kiếp trần ai xong rồi...

me

Mẹ!
Con ước mình sẽ không bao giờ làm cho mẹ khóc thêm nữa.
Đỏng Đảnh

Ngày còn nhỏ, con thường mơ mộng mẹ nhỉ? Con hay kể cho mẹ nghe những câu chuyện ngô nghê không đầu khồng cuối về những ước mơ của con. Ngày ấy con mơ được làm công chúa, mơ được làm cô tiên... Lúc đó, mẹ chỉ cười và thơm vào má con một cái thật kêu.

Khi con bước chân vào tiểu học, mẹ vẫn thường đưa đón con đến lớp, mỗi ngày tan học, con lại tung tăng nhảy chân sáo và tíu tít kể cho mẹ nghe về ngày mai. "Khi con thành nhà thiết kế thời trang, con sẽ may cho mẹ nhiều áo đẹp". Rồi thì, "con sẽ là tiếp viên hàng không, đưa mẹ đi du lịch khắp thế giới"... Mẹ lại cười, cốc yêu vào trán con và ân cần nói: "Con cứ học chăm, ngoan ngoãn là mẹ vui lắm rồi".

Ngày con vào cấp II, con chẳng còn quấn lấy mẹ như xưa nữa. Con bắt đầu hờn dỗi vì những thứ mình không có, con giận mẹ vì mẹ chẳng hiểu con, chẳng tâm lý như con mong muốn. Con ghét cái việc mẹ kiểm tra sách vở của con mỗi ngày, bắt con sửa lại từng lỗi chính tả. Cứ như thế, con thấy mình xa mẹ hơn, tự thấy mẹ không thương yêu con nữa. Ước mơ của con khi ấy tầm thường và trẻ con lắm! Chỉ là con mong mình mau lớn, mau chóng được làm chủ cuộc sống của bản thân để sở hữu tất cả những gì con muốn có. Con giấu những ước mơ đó cho riêng mình, quay lưng về phía ánh mắt lo buồn của mẹ.

Ngày con lên cấp 3, con lớn bổng lên thành cô thiếu nữ duyên dáng, tóc dài, e ấp trong tà áo trắng. Khi ấy con tự hào về mẹ lắm, tự hào về khả năng cảm thụ Văn học được di truyền từ mẹ - cô giáo dạy Văn. Con còn nhớ khi ấy mẹ hay chải đầu cho con mỗi sáng, dặn con đi đường cẩn thận, không được vội vàng. Những đêm con học khuya, mẹ thường lo con đói bụng, lại lật đật trở dậy, pha cho con một cốc sữa nóng, nấu một bát mỳ hay một vài chiếc bánh quy rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn con, rón rén về phòng vì sợ làm con phân tâm.

Lúc đó, mẹ và con hay bàn về tương lai của con mẹ nhỉ? Mẹ muốn con làm cô giáo. Mẹ bảo giọng con thanh thanh, làm cô giáo giảng bài là hợp nhất. Còn con, con ước mơ được làm một nhân viên kinh doanh năng động, muốn hòa vào cuộc sống của thủ đô phồn hoa, muốn có một cuộc sống tự lập tươi đẹp. Mẹ tôn trọng ước mơ của con, cố gắng hết mình tạo cho con những điều kiện tốt nhất để thực hiện điều đó.

Ngày nhận kết quả thi đại học, trái tim con đông cứng lại, những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên má, lồng ngực con bỏng rát. Hiển hiện trước mắt con là một ước mơ tan nát, cái hoài bão mà đã chăm chút suốt bao năm, giấc mơ con tạo dựng lên từ niềm tin của bố, mẹ, của thầy cô, của những người yêu thương con, đã bị con làm đổ. Đáng lẽ con đã hoang mang, sợ hãi biết bao nhiêu nếu lúc đó không có mẹ ở bên. Con biết nỗi đau của mẹ chẳng hề thua kém con chút nào nhưng mẹ đã nén nó lại, phủ đầy lên nó bằng tình yêu thương. Thật may mắn biết bao, trước vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, con được ấp mặt vào ngực mẹ mà khóc đến thỏa thuê.

Mẹ đã đỡ con đứng dậy, dìu con đi những bước tiếp theo sau vấp ngã ấy để đến giờ phút này, con được là một sinh viên năm cuối. Cảm ơn mẹ đã thắp sáng lại cho con những ước mơ tưởng chừng như đã chết. Suốt hơn ba năm qua, trong những ngày xa vòng tay của mẹ, con đã tự mình đếm lại những giấc mơ, những ước mơ của con lớn lên cùng năm tháng, cùng những âu lo, nhọc nhằn hằn nặng trên đôi vai gầy của mẹ. Và ngày hôm nay, con đã tìm thấy ước mơ lớn nhất cuộc đời mình giữa những mục tiêu xa xôi, con sẽ cố gắng hết mình để đạt được những thành công, để không đánh mất bản thân trước những cạm bẫy của cuộc đời. Nhưng để đạt được ước mơ của mình, con còn cần cố gắng nhiều lắm mẹ ạ!

Con ước rằng mình có đủ thời gian để về bên mẹ mỗi khi mẹ thấy cô đơn, rằng con đủ hiếu thuận để không làm mẹ buồn thêm nữa, đủ thông minh để khiến mẹ tự hào và nhiều hơn cả, con ước mình sẽ không bao giờ làm cho mẹ khóc thêm nữa.

Con yêu mẹ nhiều lắm!

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Bat chot

Bất chợt có một ngày em thảng thốt nhận ra...
Dường như trái tim ta đã không còn chung nhịp
Say đắm, đam mê giờ cuốn trôi theo gió
Khi bất chợt gặp người em chỉ thấy thờ ơ.

Có lẽ nào em đã rời khỏi giấc mơ xưa
Tình yêu dành cho anh giờ đã không còn nữa
Thế mà có lúc em đã cầm tay anh và hứa
Yêu anh mãi một đời, dù năm tháng có phôi phai.

Sao những lúc bên người em cứ muốn chia tay
Muốn uống cho say để cuốn trôi niềm cảm xúc
Cố gắng giả vờ rằng em đang hạnh phúc
Khi tỉnh giấc mộng vàng em lại muốn ra đi.

Em đã tự dối lòng, chắc em có yêu anh
Cố sống bên anh để xoá đi hình bóng khác
...

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Gui nguoi toi yeu

em yeu.
cai ten anh hay goi em va em cung muon moi lan anh goi nhu vay phai khong em?
thoi gian , su nghiep, hoc tap, tien bac va em nua...hang tram thu anh phia lo lang chac em cung hieu va chia se cho anh.
gio day khi cam tam bang tot nghiep dai hoc ra truong, tren khuon mat anh luon hien len nhung niem cam xuc tu hao, tran day huy vong vao tuong lai cua minh se rong mo, anh se thoat khoi lang que di den mot noi nao do de lap nghiep va kiem nhung dong tien de bot di cuoc song kho cuc bao nam anh va gia dinh phai ganh chiu.
em co biet gio anh uoc dieu gi nhat khong?
anh uoc anh co mot cong viec on dinh, duoc nhan nhung thang luong do minh co gang lam viec 1 thang moi co, va thanh luong ay khong biet duoc bao nhieu nhung trong dau anh da hien ra hang loat du dinh cho em, cho me, cho chi, va cho 2 dua em cua anh nua, anh khong nhac den bo vi bo da mat roi em ah.
anh muon tet ve lai me xuong thanh pho mua cho me bo quan ao, dan me vao quan an nao sang trong 1 ti de cho me an nhunh mon hai san ma me chua bao gio duoc an...chi the thoi em ah khong biet luc do me co vui khong nhung anh chac rang anh rat vui.
anh se ranh tien mua cho chi bo my pham vi chi thich my pham, anh muon dan 2 dua em anh di sieu thi tuy no chon do roi anh thanh toan that hanh phuc biet bao phai khong em.
em co buon khong khi gio anh moi nho toi em, khong dau em ah anh luc nao cung nho toi em, anh muon cho em that nhieu that nhieu, anh hua voi em thanh luong dau tien anh se mua cho em 1 bo vay de em mac cho dep,di lam , di an cuoi ban be...anh muon mua cho em 1 chiec nhan, 1 can nha, 1 chiec xe...em vui khong, nhung khong biet luong thang cua anh duoc bao nhieu nua. nhung em dung buon em nhe...anh se lo cho em tat ca.
a hieu rang e yeu anh la mot thiet thoi lon vi anh khong co tien nhu bao nguoi con trai khac, anh hay suy nghi, anh uong nganh, li lom, va khong hay chieu em...lam em phai khoc nhieu. anh xin loi dung gian anh em nhe, ben ngoai ve lanh lung cua anh la ca 1 trai tim lon ranh cho gia dinh va cho em...
em biet khong anh chi hanh phuc va vui ve khi thay nguoi than cua minh duoc hanh phuc, do moi la muc tieu phan dau cau anh, tuy bo da mat nhung anh ta tu hua voi minh rang anh se khong de cho me, cho chi, cho 2 dua em cua anh phai kho nua, anh muon nguoi than cua nh duoc hanh dien khi di ra ngoai bang ban bang be e ah?
anh cam on ong troi da cho anh duoc yeu em, duoc biet gia dinh em, duoc biet ban cua em nhung nguoi that tot, khong khinh thuong anh, ho da cho anh duoc cam giac am cung thieu ton tinh cam.
cam on em
cam on me
cam on chi va 2 em
cam on cac anh

Bữa ăn tối với mẹ

Bữa ăn tối với mẹ

Sau 17 năm chung sống, vợ tôi bỗng muốn tôi đưa một người phụ nữ khác đi ăn tối và xem phim. Cô nói: "Em yêu anh, nhưng em biết người phụ nữ khác cũng rất yêu thương anh và rất muốn có những khoảng thời gian ở bên anh".

Người phụ nữ mà vợ tôi nói đến đó chính là MẸ TÔI, hiện đang sống cô đơn từ 20 năm qua, thế mà tôi vì bận công tác và chuyện gia đình nên thỉnh thoảng mới ghé thăm bà.

Đêm đó, tôi gọi điện để mời bà đi ăn và xem phim.

"Có chuyện gì không con? Gia đình con ổn cả chứ?" Bà lo lắng hỏi. Mẹ tôi thuộc loại người phụ nữ hay lo lắng, cho rằng một cú điện thoại muộn hay một lời mời bất ngờ luôn là dấu hiệu báo trước của những chuyện không lành.

"Con nghĩ rằng con sẽ rất vui được ở bên mẹ một lúc - tôi trả lời - Chỉ hai mẹ con mình thôi".

Mẹ tôi suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Mẹ cũng rất thích điều đó".

Chiều Thứ sáu sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi. Khi đến nơi, tôi nhận thấy mẹ tôi có vẻ bồn chồn náo nức về chuyện mẹ con tôi cùng ăn tối chung với nhau. Bà đứng đợi tôi ở cửa, tóc uốn xoăn và mặc chiếc áo mà bà đã mặc trong lần sinh nhật vừa qua, miệng cười rạng rỡ: "Mẹ khoe với các bà bạn rằng mẹ sẽ đi ăn tối với con trai của mẹ và họ rất xúc động về điều này."

Khi đến nhà hàng, mẹ tôi khoác tay tôi hãnh diện bước vào như thể bà là Đệ nhất Phu nhân. Sau khi an vị, tôi đọc menu chọn món vì mắt mẹ tôi chỉ đọc được chữ to mà thôi. Tôi bất chợt ngước lên và bắt gặp mẹ tôi đang nhìn tôi âu yếm. Một nụ cười buồn thoáng hiện trên môi bà. "Khi con còn bé, chính mẹ phải đọc menu chọn món".

Tôi trả lời : "Bây giờ đến lúc mẹ nghỉ ngơi để con đáp lễ cho mẹ chứ".

Trong suốt bữa ăn, mẹ con tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những kỷ niệm xa xưa từ thời nảo thời nao. Thế nhưng mẹ tôi rất thích và ngồi nói suốt đến nỗi chúng tôi trễ mất buổi chiếu phim.

Khi về đến nhà, mẹ tôi nói: " Mẹ sẽ đi ra ngoài với con lần nữa, nhưng lần này phải để mẹ mời". Tôi gật đầu đồng ý.

"Bữa ăn tối của anh với mẹ thế nào ?" Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà.

"Tuyệt vời! Hơn cả mức anh tưởng".

Vài ngày sau, mẹ tôi qua đời vì bệnh tim. Chuyện đó xảy ra bất ngờ đến nỗi tôi chẳng có cơ hội để làm điều gì đó cho mẹ tôi.

Một thời gian sau, tôi nhận được một lá thư, trong đó có bản sao hóa đơn của nhà hàng, nơi mà mẹ con tôi đã ăn bữa tối cuối cùng với nhau, kèm theo vài dòng chữ:

"Mẹ đã trả tiền trước cho hóa đơn này. Mẹ không chắc mẹ có thể đi ăn với con hay không. Nhưng không sao, mẹ đã trả tiền cho hai phần ăn - một phần cho con và một phần cho vợ con. Con không thể nào hình dung được bữa ăn tối hôm đó có ý nghĩa như thế nào đối với mẹ đâu. Mẹ yêu con, con trai của mẹ!".