Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

chuyen hay _yeu mua

Yêu mưa...

Lâu lắm rồi em mới có cảm giác như vậy. Sáng dậy muộn, cuống cuồng đánh răng, vơ vội vài quyển sách... rồi bất chợt nhận ra mình đang lạnh run người. Rùng mình và chợt mỉm cười... Hà Nội sang thu.

Tàu Điện Ngầm

- Trời Hà Nội đã bắt đầu lạnh rồi, thu sang tự bao giờ không biết anh à. Em thích thời tiết như vậy, không quá lạnh và có gió...
- Ừm
- ...
- Mùa thu và mùa đông Hà Nội thì dường như tôi đã hiểu phần nào rồi, đã đọc rất nhiều về nó. Còn em có thể nói cho tôi nghe về mưa Hà Nội không? Buồn lắm hả?
- Ừm, trời Hà Nội đang mưa anh à!



Hà Nội mà mưa thì sẽ dai dẳng rất lâu, chứ không ồn ào và mau chóng như những cơn mưa Sài Gòn mà em đã một lần chứng kiến. Ở chốn Hà thành này, hạt mưa không to mà nhỏ xíu... biết nói thế nào nhỉ... lãng mạn lắm.
- Ừm, mưa Hà Nội thường là mưa phùn đúng không?
- Mưa phùn là của mùa xuân, những hạt mưa lâm thâm không ngớt giúp cây cối hồi sinh, đâm chồi, nảy lộc. Mưa rào là đặc trưng của mùa hạ, còn vào quãng tháng 7 âm lịch, trước mỗi độ thu về, đó là mưa ngâu. Rồi kế đến là những cơn mưa chuyển mùa, rả rích và dai dẳng, có khi phải mấy tiếng hay cả ngày mới dứt.

Em thích che những cơn mưa chuyển mùa Hà Nội bằng chiếc ô trong mà nhỏ bạn thân tặng. Ngắm nhìn mọi người vội vàng chạy về mái ấm, vài đôi tình nhân cầm tay nhau trú mưa dưới mái hiên lạ mà trông ấm lắm! Còn em, chỉ có một mình, em sẽ ngước nhìn những hạt mưa đang đổ nhẹ nhàng xuống chiếc ô trong... Có những thứ không thể nói bằng lời mà chỉ cảm nhận bằng trái tim.

Ở Hà Nội không biết đã bao lâu, chứng kiến không biết bao cảnh đẹp, đi trên bao con đường có hai hàng cây xanh tán lá rộng mà mỗi độ thu về lại đổi lá vàng... hay ăn những thứ quà đặc biệt... nhưng em chỉ thích nhất Hà Nội mỗi lần trời mưa. Vì khi ấy, Hà Nội trong em sao mà hiền và lãng mạn đến thế... Không còn khói bụi, bon chen và xô bồ, không còn những lo nghĩ buồn phiền cho cuộc sống sinh viên. Những cơn mưa nhẹ nhàng và mạnh mẽ, kéo dài tưởng chừng không dứt nhưng cũng đủ làm con người ta phải mềm lòng mình lại, quên đi hết những điều lo toan khác và tìm tới một nơi bình yên...

- Trời, làm trái tim tôi xáo trộn nữa rồi!
- Nói chuyện với anh hoài, em cũng thành người lãng mạn luôn đó!
- Đâu có, em không nhận thấy chính bản thân em đã là người lãng mạn sao?
- Maybe!
- Hay là tôi yêu mưa HN giúp em nhé!

Anh, RP, người em gặp trong một lần tình cờ online, hai trái tim đồng cảm, hai con người cứ ôm ấp những mối tình ở tận nơi phương trời xa không thể nói thành lời mà chỉ biết gửi gắm qua thiên nhiên. Em mơ tới những giọt nắng Sài Gòn, anh tìm trái tim mình ở hạt mưa Hà Nội xa xôi.

- Hay là mình đổi chỗ nhé! Anh sẽ ra Hà Nội còn em vào Nam. Thế là không phải mong chờ nữa. Mỏi mòn....

Ừ, nếu em được đổi chỗ cho ai đó hay đổi số phận này thì hay biết mấy. Em sẽ không là em nữa mà là một con người khác, sinh ra trong hoàn cảnh khác và có những mối quan hệ khác. Em trân trọng những gì mình đang có, em yêu thương mọi người xung quanh nhưng sao đôi khi đời cứ trớ trêu đến thế? Em biết làm gì khi trái tim đi một đường còn lí trí lại thuộc về nẻo đường khác?

RP à, Hà Nội cứ mưa hoài mà chẳng thấy dứt. Em ước gì mình đang ở giữa một cánh đồng bình yên, được ngẩng mặt đón những giọt nước mắt thiên thần trong giai điệu mưa nhẹ nhàng. Và em sẽ biến thành một trong những giọt mưa ấy, nhỏ nhoi, vô hình và tan biến trong nắng Sài Gòn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét