Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2012

me

Mẹ!
Con ước mình sẽ không bao giờ làm cho mẹ khóc thêm nữa.
Đỏng Đảnh

Ngày còn nhỏ, con thường mơ mộng mẹ nhỉ? Con hay kể cho mẹ nghe những câu chuyện ngô nghê không đầu khồng cuối về những ước mơ của con. Ngày ấy con mơ được làm công chúa, mơ được làm cô tiên... Lúc đó, mẹ chỉ cười và thơm vào má con một cái thật kêu.

Khi con bước chân vào tiểu học, mẹ vẫn thường đưa đón con đến lớp, mỗi ngày tan học, con lại tung tăng nhảy chân sáo và tíu tít kể cho mẹ nghe về ngày mai. "Khi con thành nhà thiết kế thời trang, con sẽ may cho mẹ nhiều áo đẹp". Rồi thì, "con sẽ là tiếp viên hàng không, đưa mẹ đi du lịch khắp thế giới"... Mẹ lại cười, cốc yêu vào trán con và ân cần nói: "Con cứ học chăm, ngoan ngoãn là mẹ vui lắm rồi".

Ngày con vào cấp II, con chẳng còn quấn lấy mẹ như xưa nữa. Con bắt đầu hờn dỗi vì những thứ mình không có, con giận mẹ vì mẹ chẳng hiểu con, chẳng tâm lý như con mong muốn. Con ghét cái việc mẹ kiểm tra sách vở của con mỗi ngày, bắt con sửa lại từng lỗi chính tả. Cứ như thế, con thấy mình xa mẹ hơn, tự thấy mẹ không thương yêu con nữa. Ước mơ của con khi ấy tầm thường và trẻ con lắm! Chỉ là con mong mình mau lớn, mau chóng được làm chủ cuộc sống của bản thân để sở hữu tất cả những gì con muốn có. Con giấu những ước mơ đó cho riêng mình, quay lưng về phía ánh mắt lo buồn của mẹ.

Ngày con lên cấp 3, con lớn bổng lên thành cô thiếu nữ duyên dáng, tóc dài, e ấp trong tà áo trắng. Khi ấy con tự hào về mẹ lắm, tự hào về khả năng cảm thụ Văn học được di truyền từ mẹ - cô giáo dạy Văn. Con còn nhớ khi ấy mẹ hay chải đầu cho con mỗi sáng, dặn con đi đường cẩn thận, không được vội vàng. Những đêm con học khuya, mẹ thường lo con đói bụng, lại lật đật trở dậy, pha cho con một cốc sữa nóng, nấu một bát mỳ hay một vài chiếc bánh quy rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn con, rón rén về phòng vì sợ làm con phân tâm.

Lúc đó, mẹ và con hay bàn về tương lai của con mẹ nhỉ? Mẹ muốn con làm cô giáo. Mẹ bảo giọng con thanh thanh, làm cô giáo giảng bài là hợp nhất. Còn con, con ước mơ được làm một nhân viên kinh doanh năng động, muốn hòa vào cuộc sống của thủ đô phồn hoa, muốn có một cuộc sống tự lập tươi đẹp. Mẹ tôn trọng ước mơ của con, cố gắng hết mình tạo cho con những điều kiện tốt nhất để thực hiện điều đó.

Ngày nhận kết quả thi đại học, trái tim con đông cứng lại, những giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên má, lồng ngực con bỏng rát. Hiển hiện trước mắt con là một ước mơ tan nát, cái hoài bão mà đã chăm chút suốt bao năm, giấc mơ con tạo dựng lên từ niềm tin của bố, mẹ, của thầy cô, của những người yêu thương con, đã bị con làm đổ. Đáng lẽ con đã hoang mang, sợ hãi biết bao nhiêu nếu lúc đó không có mẹ ở bên. Con biết nỗi đau của mẹ chẳng hề thua kém con chút nào nhưng mẹ đã nén nó lại, phủ đầy lên nó bằng tình yêu thương. Thật may mắn biết bao, trước vấp ngã đầu tiên của cuộc đời, con được ấp mặt vào ngực mẹ mà khóc đến thỏa thuê.

Mẹ đã đỡ con đứng dậy, dìu con đi những bước tiếp theo sau vấp ngã ấy để đến giờ phút này, con được là một sinh viên năm cuối. Cảm ơn mẹ đã thắp sáng lại cho con những ước mơ tưởng chừng như đã chết. Suốt hơn ba năm qua, trong những ngày xa vòng tay của mẹ, con đã tự mình đếm lại những giấc mơ, những ước mơ của con lớn lên cùng năm tháng, cùng những âu lo, nhọc nhằn hằn nặng trên đôi vai gầy của mẹ. Và ngày hôm nay, con đã tìm thấy ước mơ lớn nhất cuộc đời mình giữa những mục tiêu xa xôi, con sẽ cố gắng hết mình để đạt được những thành công, để không đánh mất bản thân trước những cạm bẫy của cuộc đời. Nhưng để đạt được ước mơ của mình, con còn cần cố gắng nhiều lắm mẹ ạ!

Con ước rằng mình có đủ thời gian để về bên mẹ mỗi khi mẹ thấy cô đơn, rằng con đủ hiếu thuận để không làm mẹ buồn thêm nữa, đủ thông minh để khiến mẹ tự hào và nhiều hơn cả, con ước mình sẽ không bao giờ làm cho mẹ khóc thêm nữa.

Con yêu mẹ nhiều lắm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét